Social Projects,  The Imperfection Project

Tôi chết trong mơ

Câu chuyện của người chị học cách trân trọng mọi điều mình có trong đời nhờ vết sẹo trên da – tấm huân chương cho lòng dũng cảm vượt qua căn bệnh ung thư hiểm ác.

Chị nhớ mình đang ngồi trên đùi bố và hai bố con trò chuyện rất vui vẻ. Bỗng, chị bật dậy ôm ông thật chặt và thì thầm “Con sẽ trở lại, bố à”.

Lần khác, chị thấy thấp thoáng dáng mẹ đang bế cơ thể chị đưa vào hòm… chị đứng đó trông ngóng nhưng không một ai nhìn thấy. Cảnh vật nhá nhem rồi chìm dần vào hư vô.

Mây trời như hòa làm một, cảnh tượng xoay-vòng-xoay-vòng trước mắt chị. Chị rơi xuống vực. Rồi chợt một nguồn năng lượng siêu nhiên nào đó nhấc bổng chị lên, nhẹ lửng lơ, rồi từ từ đưa chị đến trước cửa nhà. Bố đứng đó, giang rộng vòng tay đón chị vào lòng – chị trở về thật rồi.

Choàng bừng tỉnh, chị bất giác nhận ra chị đã chết trong mơ, em à”.


Tôi gặp chị Cielo một ngày nắng vàng, trong một quán cà phê cũ ở quận 1. Chị kể tôi nghe về những giấc mộng kỳ lạ chị được gặp bố sau ngày chôn cất ông. Và những giấc chiêm bao tương tự như vậy cũng thường xuyên ghé thăm chị trong khoảng thời gian chiến đấu với căn bệnh ung thư từ khối u ở bắp chân.

Những giấc mơ mộng mị có lúc tuyệt đẹp khiến kẻ mơ không muốn thức giấc, có lúc lại tăm tối khiến bao kẻ dại khờ bừng tỉnh với dòng nước mắt ngắn dài….…Với chị, giấc mơ còn là điềm báo về thực tại mà mỗi khi nhớ lại, chúng vẫn hiện rõ mồn một trong ký ức.

Đôi lúc, ta nên chọn ích kỷ một chút cho riêng mình

Nhớ lại ngày đó, chị được chẩn đoán mắc ung thư chỉ sau một tháng ngày chị đưa tang bố ở Philippin, và rồi ròng rã hai năm một mình chiến đấu với “con quỷ dữ” bệnh tật tại Việt Nam. Từng ở trong một cuộc hôn nhân không hạnh phúc, chị không thể ly hôn với chồng vì pháp luật Philippin không cho phép và cũng không thể gặp hai con vì sự kiểm soát của gia đình chồng. Cứ một mình ở một nơi xa như vậy, chị tự vào viện khám sức khỏe, tự đi hóa trị; khóc một mình, đau một mình, rồi gắng vỗ về những tâm tư của chính mình.

Lúc bấy giờ, đối mặt với nỗi sợ không còn thức giấc một sớm mai trong khi cơ thể ngày một tiều tụy, chị nhận ra đã lâu lắm rồi bản thân mới thật sự lắng nghe những lời thì thầm của cơ thể. Chỉ khi phải đắp lên mặt một lớp phấn dày cộm để cố che đi những nhợt nhạt thiếu sức sống và tránh né cái nhìn thương cảm từ người khác, chị mới thấy quý biết bao vẻ đẹp của tuổi thanh xuân. Chỉ khi trải qua những lần điều trị, cơ thể trở nên gầy gò, chị mới thấy sức khỏe là đáng giá nhất trong đời người. “Cơ thể luôn báo hiệu cho ta những thông điệp, hãy luôn lắng nghe nó. Lúc đó em sẽ thấy nhiều việc phải làm đến đâu cũng không bằng thời gian em cho phép mình thật sự được ngơi nghỉ!” Cielo chia sẻ. 

Như thân cây héo úa gặp cơn mưa đầu mùa, chị vực dậy tinh thần bằng việc thay đổi cách nhìn về những nỗi thống khổ trong đời và từ tốn gieo hạt mầm hy vọng mỗi ngày trong thực tại. Chị chọn ích kỷ một chút để ưu tiên làm điều quan trọng, tận hưởng sở thích cá nhân và trân trọng hơn từng phút, từng giây mình còn hít thở.

“Rồi sẽ có lúc, em cần những “người lạ ơi” trên hành trình của mình”

Chị rời quê nhà đến Việt Nam lập nghiệp và xây dựng một cuộc sống mới đã hơn 8 năm. Sự cô đơn ngày ngày vờn vuốt trái tim đã trải qua nhiều thương tổn, nên giai đoạn chiến đấu với ung thư dường như trở nên quá sức với dáng hình nhỏ bé của chị. Và không thể tránh khỏi, chị lại gồng mình đối mặt với chứng rối loạn căng thẳng sau chấn thương PTSD (Posttraumatic Stress Disorder).

Lúc khó khăn nhất lại là lúc con người ta mạnh mẽ nhất, chị quay trở lại với viết lách, một sở thích thuở nhỏ, để thủ thỉ tâm tư, lúc đầu là với chính mình, sau thì với những người xung quanh. Làm bạn với con chữ kéo chị xích lại gần hơn với “những người lạ” không bao giờ gặp mặt, nhưng lại luôn gửi những lời động viên ấm áp đến chị trong những ngày giông bão. Năm 2017, chị bắt đầu lập ra dự án “The Cancer Voice” trên blog cá nhân và các group mạng xã hội để chia sẻ hành trình vượt qua ung thư và trầm cảm hậu chấn, từ đó mang đến hy vọng cho những bệnh nhân khác cũng như người nhà của họ. Đó là một cộng đồng nhỏ những con người vô cùng bản lĩnh, lựa chọn hạnh phúc mặc dù rất đau đớn, lựa chọn nhìn chông gai như là cơ hội để trở thành phiên bản tốt hơn của ngày hôm qua. “Em biết không, chị may mắn được động viên bởi những người bạn rất dễ thương từ khắp mọi nơi, họ không phán xét mà chỉ lặng lẽ lắng nghe và đồng cảm. Tụi chị chân thành với nhau và đã cùng nhau vượt qua những lúc tối tăm nhất”. Căn bệnh ung thư có tiếng nói của riêng nó, nhưng Cielo đã lựa chọn dùng tiếng nói riêng của mình để truyền hơi ấm đến những ai cần.

“Nếu phải chọn một từ để nói về căn bệnh ung thư, chị chọn từ “Sức mạnh”. Đó là lúc chị mạnh mẽ chấp nhận mình vẫn yếu đuối và đầy những khiếm khuyết, chấp nhận rằng mình đang hoảng sợ trước cái chết. Để rồi, chị vẫn mạnh mẽ vượt qua khó khăn để dành lại sự sống, và điều này trở thành một mảnh ghép, một câu chuyện đặc biệt của riêng chị. Chia sẻ là cách chị giúp mọi người nhìn thấy mảnh ghép nào đó của họ trong câu chuyện của chị, và hy vọng họ sẽ tìm lại sức mạnh bên trong để dấn thân vào những trận chiến của cuộc đời mình”_ Cielo nói, đôi mắt vẫn ánh lên sự xúc động.

 “Nhìn lại, ung thư là điều đẹp đẽ nhất từng xảy ra với chị và vết sẹo chính là huân chương cho lòng can đảm ấy”

Nhờ căn bệnh ung thư, thế giới quan của chị trở nên phóng khoáng hơn. Chị can đảm gác lại những muộn phiền sau lưng, dành năng lượng và nhiệt huyết để sống cho hiện tại và thực hiện những mục tiêu sắp tới trong tương lai. Ngày chị em tôi gặp nhau, chị xinh đẹp với làn da ngăm, thấp người và có da có thịt – một vẻ đẹp không giống như truyền thông hay ca ngợi. Tôi vô tình hỏi về vết mổ cũ có để lại sẹo trên da, chị gật đầu và ngượng ngùng ‘khoe’ tôi xem. Vết sẹo sẫm màu hình xương cá như nét vẽ nguệch ngoạc lờ mờ nhưng không bao giờ phai. Nó lặng yên nằm đó và trở thành một phần ký ức trong chị. Tôi gặp một chút khó khăn khi chụp lại vết sẹo vì vị trí ở chỗ khá nhạy cảm, thế nhưng tấm ảnh phim mang lại một xúc cảm rất riêng, và chị cũng công nhận đó là bức hình vết sẹo đẹp nhất mà chị từng có.

Vết sẹo còn hiện hữu trên da thịt nghĩa là chị còn may mắn được hít hà không khí của trời đất. Đó là “tấm huân chương” cho sức mạnh tiềm ẩn và là “một trang sách” trong quyển nhật ký cuộc đời chị. Vết sẹo cho ta biết về sự yếu đuối, sự chịu đựng nhưng lại soi sáng lòng dũng cảm, sự lạc quan và niềm khao khát được sống của một con người. 

Cielo không lý giải được những giấc mơ của mình, nhưng chị biết rằng cuộc đời là một sợi dây vô hình gắn liền những sự kiện không thể tách rời. Mộng mị báo tin về thực tại, thực tại lại thổi những suy tư vào trong giấc mơ. Điều này giúp chị luôn trân trọng những việc xảy ra trong đời mình, dù chúng có mơ hồ hay sáng tỏ. Xin mượn lời chị để kết thúc: “Điều cốt yếu nhất của nỗi đau là không bao giờ quên tử tế với chính mình và chấp nhận mình đang ở tận cùng của đau đớn cho đến khi chúng qua đi. Bạn có thể hét lên, có thể khóc lóc và kêu la inh ỏi, nhưng hãy nhớ rằng: đừng bao giờ từ bỏ. Niềm tin sẽ là liều thuốc cho căn bệnh ung thư hay nghịch cảnh nào khác”.

Leave a Reply