Nhìn lăng kính đời sống qua Vincenzo
Đây sẽ là cái kết đẹp cho tình yêu của mình về bộ phim Vincenzo và cũng là lời chào năm 2021.
Bài viết này ra đời sau 4 tháng bộ phim Vincenzo kết thúc và gần 3 tháng sau đó mình mới quyết định chia sẻ nó đến các bạn, như một món quà kỉ niệm 13 năm debut của Oppa. Chắc hẳn chúng mình vẫn còn yêu mến bộ phim Vincenzo cũng như diễn viên và đoàn phim phải không. Thế mới thấy, sự thành công của một bộ phim không chỉ nằm ở rating, những lời tán dương hay vị trí xếp hạng quốc tế, mà còn là những giá trị xúc cảm len lỏi vào tâm trí của khán giả đậm đà và bền bỉ như thế nào!
Ai cũng biết, phim ở thể loại noir hài đen thì tình tiết gây cấn đến mức không thực tế, hài hước mới đây, nhưng sau vài phút thì đen tối u ám, sặc cười nhưng bỗng chốc lại đau lòng đến nôn nao. Chẳng phải cuộc sống cũng đầy drama, những bất công khống thiết, nhưng vẫn xen lẫn những niềm vui, tia hi vọng và tình yêu thương con người trong nhau sao? Đôi khi mình chỉ ước, mình có thể bỏ hết tất cả để chỉ xem phim, để sống một cuộc đời rất khác nào đó ở thế giới rộng lớn ngoài kia.
Cá nhân mình, với cái ‘tánh’ đã mê phim là mê sâu sắc, coi đi coi lại nghiềm ngẫm và phân tích đủ mọi khía cạnh ngoài lề trong phim, nên gần 10 năm qua mình chỉ xem phim điện ảnh và rất hiếm những bộ truyền hình dài tập, NGOÀI PHIM CỦA KI . Mình mê anh, vì Ki như anh trai của mình, và vì thế mà mình luôn ủng hộ và luôn theo dõi hành trình của anh. Trong bài viết này, mình sẽ chỉ tập trung vào những phát hiện thích thú của mình với phim thôi, còn tình yêu với chàng Song, mình xin giấu cho riêng mình thôi nhé!
Coi từ những tập đầu mới thấy biên kịch mang nhiều ý đồ khác nhau qua tình tiết, cảnh vật, hành động của nhân vật và trong cả lời thoại… và mình hiểu hơn về lý do dẫn đến tâm lý của anh Vin cũng như các tuyến nhân vật khác qua mỗi lần xem lại phim (cái cười khẩy, nét khó ưa, bức xúc, cả những sâu lắng bên trong một người con bị mẹ bỏ rơi từ nhỏ)… Nhịp phim khá nhanh và nhiều tình tiết hành động nên coi lần đầu mình sẽ chỉ nắm tổng quan chứ khó thể tập trung vào chi tiết! Xem lại mới thấy mình bỏ sót nhiều yếu tố làm nên sự chặt chẽ trong cốt truyện.
Mình tin rằng, mỗi người ở đây đều sẽ đều cảm mến tất cả con người tạo nên bộ phim này. Càng xem, bạn sẽ càng đào bới những chi tiết rất hay, rất thực và rất chạm. Nếu bạn cũng yêu Vincenzo như mình, hãy ở lại với mình đến cuối và cùng chia sẻ tình yêu của bạn nhé!
Ánh mắt, lời nói, những hành động biết chạm – những tình tiết không đùa được đâu
Mình cực kỳ thích những đoạn hội thoại của anh Vin với chú Yu Chan, nên phải đọc nhiều lần để hiểu hơn những việc là Babel làm, rồi phẫn nộ, cả sự kiên trì và những bài học về tình người, chính nghĩa, kẻ ác cái đẹp… Ví dụ: Chú là cọng rơm để mọi người bám víu vào; khi lâm vào đường cùng, quay đầu là cách tốt nhất (theo mình vẫn là thông điệp hay trong nhiều hoàn cảnh);
Ở phân cảnh Vin và chú nói về mẹ (tập 3), Vin cực kỳ nhiều tâm trạng thể hiện chỉ bằng ánh mắt: buồn, tiếc nuối, thương, nhớ, giận, trách mẹ. Mình xem đi xem lại cảnh này để phân tích từng nét cảm xúc trên gương mặt Vin biến chuyển như thế nào. Rồi chú khuyên “đừng để nỗi nhớ trở thành sự hối hận”. Và sau đó lại chính Vin là người khuyên chị Hong “hối hận chính là địa ngục tồi tệ nhất của hiện tại”. A Vin thật sự là người bạn tâm giao vs chú Chan, mình thấy rõ hai người đàn ông cô đơn ở hai thế giới khác nhau, gặp nhau vì: Vin học bài học về tình yêu thương, sự ấm áp và sự đấu tranh vì chính nghĩa một cách ‘cứng đầu’ của chú, chú Chan đã gặp Vin để thừa nhận chỉ có cái ác mới diệt cái ác, và trao gởi sứ mệnh này lại cho Vin. Đây giống như là lời chào tạm biệt chú với khán giả, mở đầu cho những câu chuyện cái ác sẽ tiêu diệt cái ác sắp tới.
Nhìn thấy giọt nước mắt lăn dài trên má sau khi anh Vin gặp mẹ ở trại giam, mình có chút nghẹn ngào nhưng rồi nhận ra cảm xúc ấy rất đẹp! Bởi có lẽ đã lâu anh Vin giấu đi tổn thương ấy rất sâu, nay mới có thể ‘cho phép’ mình yếu đuối một chút! Cá nhân mình rất hiểu cảm giác này, kiềm nén sự yếu đuối ấy bên trong đến nỗi không còn dễ khóc được nữa. Vin đã như thế, đã mạnh mẽ đến mức không còn ai có thể chạm vào vết thương bên trong, từ ngày rời xa vòng tay mẹ.
Như anh Joong Ki có chia sẻ trong một bài phỏng vấn, sư thầy chính là “bóng cây thanh mát” làm chỗ dựa cho Ki, và với Vin cũng thế. Phân đoạn Vin ngồi với sư thầy nói về thông điệp của sự giác ngộ: “Giác ngộ là một phần của sự đấu tranh! Hãy dấn thân không trùng bước, giác ngộ chính là chiến lợi phẩm của quá trình đấu tranh ấy” – đây là bài học cá nhân mình cũng đã và đang trải nghiệm. Mình nhớ mãi gương mặt anh Vin lúc ấy, suy tư nhưng nhẹ nhõm, như vỡ lẽ ra một điều gì mà anh đã tìm kiếm từ rất lâu, đã cảm được nhưng lại chưa thể chạm được – một xúc cảm rất trong trẻo.
Phân đoạn tập 8 Vin với Thấy Ghê, dù chỉ vỏn vẹn 15 phút nhưng thật sự là quá nhiều tâm trạng biến chuyển trong cuộc hội thoại này. Hài hước ở phân cảnh đầu, chuyển biến tâm lý sang sự tò mò về chuyện gia đình của Thấy Ghê, rồi ánh mắt bắt đầu sắc lại dần chuyển sang hận thù. Góc quay quá đẹp focus vào góc nghiêng và đôi mắt ướt đỏ lạnh tanh của Vin. Thấy Ghê dương như cảm thấy an toàn khi ở bên Vin mà không hề có bức tường nào ngăn sự tin tưởng ở đây. Bởi thế mà lời thoại và câu chuyện kể hợp lý, kết hợp với lối diễn, góc quay tổng thể rồi phóng chiếu về gần tâm trạng của nhân vật và hiệu ứng âm nhạc… làm phân đoạn này hết sức lôi cuốn.
Vỏn vẹn một chút an yên trước phút chia ly
Cảm xúc của phim về tình cảm mẹ con được phát họa từ lạnh sang ấm chỉ thông qua lời thoại và ánh mắt. Vin nào đâu chịu nguôi ngoai trách mẹ để được đến gần mẹ, cô Ok cũng nào đâu dám đến gần Ki, vì dù chỉ cần nhìn con trai từ xa như thế, hẳn cô đã mãn nguyện. Mọi thứ biến chuyển từ “Tôi đến đây để báo với cô là sẽ không ai đến thăm cô từ đây trở về sau. Cô hãy dùng thời gian còn lại của đời mình để xem thử nên xin lỗi ai” đến “Không có mẹ, cậu ấy sẽ không thể hạnh phúc dù có ở bất cứ nơi đâu. Nhưng tôi tin là cậu ấy đang sống rất kiên cường, nên bà đừng cảm thấy tội lỗi nữa và hãy mau khỏe lại.” Đến việc “Khi nào cô muốn đi hóng mát thế này nữa thì cứ bảo tôi”, và rồi sau đó là cái ôm siết chặt đầu tiên sau 30 năm xa cách và cũng là cái chạm cuối cùng của hai mẹ con.
Từ những tập đầu, mình đã chuẩn bị tâm thế đoán trước tình huống mẹ Vin sẽ bị hại bởi kẻ ác để thật sự lôi dậy con mãnh thú trong ông trùm mafia rồi. Nên phân đoạn cảm xúc nhất với mình là lúc cô Ok chân khập khiễng đến bên ôm lấy anh Vin, vỗ về cậu con trai tưởng chừng như không bao giờ gặp lại, trái tim hai mẹ con chắc cũng khập khiễng đập, ngượng ngùng mà xao xuyến nhưng lại đầy nỗi nhớ và tình thương mẫu tử.
Những thay đổi trong lời nói, ánh mắt của Vin dành cho mẹ đi từ sự hờn trách lúc đầu (ngày Vin đến thăm và báo tin rằng không ai thăm cô nữa), đến biết mẹ có lý do để bỏ lại anh trong cô nhi viện vì căn bệnh ung thư. Rồi đến những câu chuyện kể nhau nghe nhiều hơn, rồi sợi chỉ gắn kết ấy bắt đầu có những mốc nối mà Cha Young cột lại, xâu thành chuỗi để anh đến gần mẹ hơn. Coi kỹ lại mới thấy, sợi dây ấy dù mỏng manh nhưng lại chính là thứ sức mạnh âm ỉ trong trai tim người xem – những ai đang yêu mến Vincenzo đều có thể cảm nhận được, nhưng lại không chú ý, không biết đến hoặc không thể mô tả được. Nó tự nhiên như chính cảm xúc thực tế của đời người.
Về độ ‘phiền phức” đáng yêu của chị Cha Young
Mình phải mất 4 tập đầu để làm quen với “người bạn” mới này và bắt đầu thấy cô nàng là tuyến nhân vật đầy thú vị. Vì bản tính khá nội tâm và điềm tĩnh, phải nói thật là mình thấy nàng ấy “phiền và ồn ào” phết, nhưng lại có cái duyên ngầm khó cưỡng lại. Nét cuốn hút của Cha Young (và cả chị Yeo Been) không nằm ở bề ngoài và gương mặt xinh đẹp kiểu Hàn. Thế nhưng, khi biến cố đến và những cuộc chiến thiện ác gay gắt diễn ra, chính nét tinh nghịch, bốc đồng và nóng nảy đến mức gây phiền toái ấy đã làm cá tính của cô trở nên đặc biệt. Nếu bạn không thích nàng lúc ban đầu, cũng là chuyện thường tình mà thôi. Nhớ không, những cái lắc đầu ngán ngẫm, những lần khẽ “xuỵt” năn nỉ nàng đừng nhắc đến tên “Mafia”, Vin đã không thể làm gì hơn ngoài chấp nhận người con gái ấy, để rồi dần bị cuốn hút bởi sự tinh nghịch, bản lĩnh nhưng rất tình cảm của Cha Young.
Trong cuối tập 8, mình cực thích ánh mắt giận dữ xen lẫn khiêu khích đáng gờm khi nhìn cô Muyng Hee trước báo giới. Ngầu cực! Cả những thù hằn, kênh kiệu, thỏa mãn và nụ cười nhếch môi khoái trí của hai anh chị sau khi thoát ra khỏi đám đông, như kiểu họ nói với nhau rằng ừ thì thua keo này ta còn bày một đống trò khác. Thực tế, với người có cái tính đanh đá và thẳng thắn đó, họ không có nhiều bạn, mà tìm được một hai tri kỷ thì sẽ chơi với nhau cả đời. Tình tiết này tuy hài mà bi, một cô gái mất mẹ từ nhỏ, cha vừa mất không lời trăn trối, đi học rồi tốt nghiệp, tìm một công việc lương cao mà làm bất chấp thủ đoạn, lúc khó khăn gian nan thì gọi không một người bạn đến giúp. Nếu gặp họ ngoài đời, có lẽ đôi lúc họ sẽ cảm thấy cô đơn và buồn tẻ bởi thiếu sự kết nối. Con người với nhau, điều gì còn ở lại nếu chúng ta mất hết tất cả? Mình tự nhủ, chỉ còn lại tình yêu thương mà thôi. Thật may, Cha Young giờ đã có Vin, chú Nam, và gánh hát Geumga Plaza rồi.
Từ khi chị mất cha rồi liên tiếp những sự vụ xảy ra, anh Vin đã bên cạnh an ủi nhưng theo một cách rất cay đắng và lạnh lùng. Nhưng người con gái ấy, dù đau lòng bao nhiêu cũng sẽ mau chóng vượt qua bằng giọng cười sang sảng, nhảy chân sáo đỏng đảnh, cho đến cả la toáng lên mà không sợ phiền hà bất cứ ai. Với mình, đó là cái “nét” duyên ngầm cần thời gian để nở bung trong lòng những người xung quanh.
Những chi tiết làm nên sự lãng mạn của bộ phim
Tình cảm của những con người xa lạ chớm nở thật tươi mát, thể hiện qua những cái ôm, nhẹ nhàng nhưng ủi an, chóng vánh nhưng vẫn đủ để lại chút vương vấn. Đó là cái ôm của người nhà nạn nhân Babel dành cho Vin, Cha Young và chú Nam; đó là cái vỗ vai ngập ngừng nhưng từ tốn Vin đáp lại. Và những cái chạm nhỏ ấy như thứ gia vị ngọt lành thể hiện rõ nhất trong tập 17, khi cả gia đình Geumga ở bên Vin sau cái chết của mẹ. Chẳng phải, tình yêu thương được vun vén và vẫn len lỏi trong chính cuộc sống thường ngày của chúng ta hay sao, chun chút nhưng lại long lanh như hạt sương, đọng lại trên lá như không nỡ rời đi.
Trong tập 5, một phân cảnh rất lãng mạn với mình khi Vin được hỏi về dự định rời khỏi Hàn sau vụ kiện. Loveline đôi khi không cần phải là những cái ôm tình tứ hay nụ hôn say đắm trao nhau, hai ánh mắt chạm nhau trìu mến dường như là quá đủ. Đó là xúc cảm chớm nụ rất tự nhiên khi hai con người cô đơn gặp nhau. Trong buổi phỏng vấn, đạo diễn cũng chia sẻ điều tương tự: “Tự nó đã là một cảnh rất romantic rồi, vì cảm giác muốn ai đó ở bên mình rất lãng mạn rồi đấy”. Vin đã thành thật: “Tôi không luyến tiếc gì đất nước này cả”, nhưng trong ánh mắt lại có phần né tránh và giọng nói hơi phân vân. Liệu có phải Vin thấy luyến tiếc vì còn rất nhiều điều mới mẻ đang bắt đầu mở ra, đã có một chút chớm nở sợi dây cảm tình giữa Vin và những người, những điều tại nơi đây. Cha Young lúc này lại bình thản nhưng có chút nuối tiếc thoáng qua. “Tôi còn tưởng anh sẽ ở lại đây”. Trái tim mình đã thổn thức, ngay cả đã xem đi xem lại nhiều lần.
Tuy người hâm mộ rất mong chờ những phân cảnh love-line của anh Vin chị Hong, mình cảm thấy những cảnh lãng mạn vậy là vừa đủ, là lạ và thú vị. Phim đã nhấn nhá chút dư vị tình yêu giúp thể loại hài đen này trở nên hơn cả cái tên, đủ ấm áp và làm tan chảy trái tim người xem. Tình cảm nam nữ quyện hòa vào tình thân ái hàng xóm láng giềng, tiếp nhau sức mạnh cùng vượt qua những bất công của cuộc đời. Mình xin lượt dịch đoạn phân tích của vài fan quốc tế với những góc nhìn rất sâu sắc:
“Nhìn bề ngoài, anh ấy có vẻ nghiêm nghị và xa cách, nhưng sâu thẳm bên trong là khao khát một tình yêu thương và tình thân. Cha Young hiểu rằng anh ấy không muốn đến quá gần với mọi người vì sợ bị tổn thương, đó chính xác là tính cách của nhân vật Vincenzo. Chúng ta đã được chứng kiến hai phân đoạn tình cảm đến từ cái chạm vừa xa lạ lại vừa dễ chịu dành cho anh. Một lần là khi ahjumma của gia đình nạn nhân Babel kéo anh ta vào để ôm, anh ta có một cái nhìn không chắc chắn nhưng ấm áp và sau đó là cảnh cuối cùng của tập 10 với cái ôm của Cha Young. Anh mất vài giây ngạc nhiên, rồi để sự ấm áp ấy ngấm vào từ từ trước khi cũng ôm cô lại. Trong tiềm thức, anh ấy cần cô ấy đến nhường nào nhưng anh ấy không biết. Ngoài ra, anh ta cố gắng che giấu danh tính thực sự của mình vì sợ mất cô ấy.
Tôi rất thích những cuộc trò chuyện yên tĩnh giữa CY và VC. Có ai nghĩ rằng họ trông giống như một biểu tượng ying-yang khi họ đang ngủ trên bàn trong cảnh uống rượu makgeolli như thể bộ phim đang nói rằng họ là hai phần của một tổng thể hay không?”.
Đó là vài trong nhiều cảnh lãng mạn làm mình rung động.
Câu chuyện rất đời về tinh thần teamwork
Nếu đã đi làm, hẳn bạn đã từng tự hỏi phải làm việc nhóm như thế nào cho hiệu quả phải không. Vincenzo trả lời luôn cho bạn đấy. Có một đoạn đối thoại giữa Vin và Cha Young diễn ra trên tầng thượng Guemga Plaza, hai con người chuyên nghiệp, tài giỏi đã thắng thắn với nhau về cách làm việc để chống lại mưu đồ nham hiểm của phía Babel và Wusang.
Vin: “Lần này phải nghe lời khuyên của tôi”
Cha Young: “Tôi cũng là luật sư 8 năm rồi, tôi không cần lời khuyên”
Vin: “Tôi không có ý xem thường kinh nghiệm của cô mà chỉ bày cách trở thành phản diện chính hiệu mà thôi.”
Cha Young ngập ngừng một chút rồi đồng ý: “Tôi sẽ nghe anh lần này, nhưng khi anh cần lời khuyên của tôi, thì phải nghe tôi đấy.”
Mình nghĩ đây là cách làm việc rất văn minh. Rõ ràng là trong thực tế, ta thường rất tự tin vào kinh nghiệm làm việc suốt bao năm và khó chịu khi có ai nhận xét hay góp ý. Tuy nhiên, mọi thứ luôn thay đổi và tình huống luôn không thể nào đoán trước. Tinh thần luôn cầu tiến, luôn tự đặt câu hỏi, luôn cập nhật và linh hoạt thay đổi… có lẽ mới là cách phù hợp để đáp ứng khối lượng công việc và tính chất dễ thay đổi như hiện nay. Có được một đồng sự rành mạch, một cách làm việc văn minh như thế, mình nghĩ việc gì cũng suôn sẻ. Chưa kể, nhân vật chú Nam cũng là một thành viên không thể thiếu trong teamwork, cứ thử nhìn lại cách làm việc từ phía sau và sự tận tụy đến chi tiết của chú, bạn sẽ hiểu tại sao? Vậy trong nhóm, bạn là Vin, Cha Young hay chú Nam nhỉ?
Trong phân cảnh ôm 10s để kiểm tra tình cảm, một fan đã nhận xét thế này: “Tôi nghĩ CY cố tình nói rằng cô ấy không cảm thấy rung động trái tim, rằng tất cả là vì tình huống cấp bách mà thôi, nhưng cô ấy thực sự đã ôm Vin từ nhiều góc độ. Khi cô đối mặt với Vin, anh ta đã tránh ánh mắt cô, nhưng CY tiếp tục nhìn dò xét và Vincenzo buộc mình phải nhìn cô lại. Ngay cả CY cũng có thể đọc được khuôn mặt đó nhưng cô hiểu những gì anh ấy nói trước đó, rằng những người như anh không bao giờ xứng đáng được yêu, và cô đã chứng kiến công việc của kẻ ác và trách nhiệm của một Mafia thực thụ. CY muốn khiến Vin thoải mái hơn bằng cách che giấu cảm xúc của mình và cũng giúp anh ấy che giấu bản thân. CY và Vin là một đối tác ăn ý thực sự, họ lấp đầy khoảng trống và tạo cảm giác thoải mái cho nhau và cho bản thân.” Dù là cảnh love-line, nhưng ta vẫn có thể thấy tinh thần đồng chí ngay lúc này.
Nói về cảnh hành động, đây dường như là bộ phim đầu tiên mình xem lại nhiều đoạn “quánh lộn” đến vậy, như bài viết mà đạo diễn võ thuật có chia sẻ, mỗi phân cảnh Vin lại đánh kiểu khác nhau, tùy thuộc vào tâm trạng mà cốt truyện muốn truyền tải, nên xem rất cuốn hút. Xem lại vì sự biểu cảm, vì động tác điêu luyện dứt khoát, và những chiêu bẻ xương, bẻ tay bẻ tùm lum của Vin, rồi còn thủ thuật dùng thước dây, dùng khăn trải bàn để vô hiệu hóa đối thủ… cho thấy sự khôn ngoan, tinh tế và thông minh của nhân vật này. Đọc bài báo này mình mới vỡ lẽ tại sao những cảnh hành động lại ấn tượng đến vậy. Đúng là một tác phẩm xuất sắc đến từ từng con người, từng mảnh ghép rất nhỏ cùng nỗ lực hướng đến một mục tiêu lớn phía sau.
Phim là tổng hòa nhiều yếu tố để người hâm mộ phải mong đợi từng tập mỗi tuần và tiếp tục mong đợi phần hai. Mình không biết sẽ tốn biết bao câu chữ để viết tiếp những chi tiết đắt giá khác, nên mình sẽ dừng ở đây. Mỗi nhân vật trong phim không thừa không thiếu, ai cũng có đất diễn trong câu chuyện bi hài thú vị này, và tình cảm của mình dành cho cả gia đình Geumga cũng trở nên sâu sắc hơn.
PS: Bài viết này mình là công sức và tình cảm mà mình chắt lọc, xem, cảm nhận và tìm tòi vì quá yêu anh Ki và cũng đem lòng mến mộ những con người tạo nên bộ phim. Đây sẽ là cái kết đẹp cho tình yêu của mình về bộ phim Vincenzo và cũng là lời chào năm 2021. Hẹn gặp những xúc cảm rất đẹp khác ở những tác phẩm sau.