Thay lời những cô gái trộm thương ai mà hỏng dám thổ lộ
Có thể em chưa là cô gái đặc biệt, để khó mà đọng lại trong anh chút vấn vương trong ánh mắt đầu tiên.
Có thể em chưa là cô gái va chạm nhiều với cuộc sống, để anh có thể dễ dàng bóc mở từng nghĩ suy, lo lắng, mở tường tận tâm tư em.
Có thể em còn ngây thơ, khờ dại như lá non trên cành, để trái tim cứ vô tư thổn thức, lỗi nhịp loạn xạ với những điều lạ lẫm, với những người thú vị lướt qua thanh xuân em.
Thế nhưng, nếu hỏi em liệu có muốn nhiều vết sẹo trong tim và vết nhăn trong não không, e rằng câu trả lời là chưa?
Vì em vẫn muốn mình ngây ngô một chút, để ánh mắt vẫn hớn hở với những miền xanh lạ lẫm phía trước.
Vì em vẫn muốn mình khờ dại, để những rung động làm tim em nhói lên như kim chích, chớp nhoáng, vụn vỡ.
Vì em vẫn muốn mình đừng vội quá trưởng thành, để chút e ngại, giận hờn vẫn trực chờ đâu đó nơi đầu môi, mỗi khi mưa bất chợt làm nhòe đường đi, hay nắng chói bỗng ngăn em khỏi tầm nhìn.
Vì em vẫn muốn mình tận hưởng chính em trong sự bình dị giản đơn, không gắng đổi thay vì muốn đặc biệt trong mắt ai đó, không gắng sức gồng mình để quên đi cảm xúc thật tồi tệ, không gắng giấu giếm niềm hân hoan với những điều nhỏ bé trong đời.
Lạ nhỉ?
Có những chàng trai lướt qua đời em, rồi đánh rơi chút nhung nhớ đâu đó trong tiếng gió, thoang thoảng trong tiếng mưa, loanh quanh trong miền nghĩ suy đứt đoạn.
Ừ thì có lẽ vì em nhạy cảm, nên vấn vương cứ thế vương vấn nơi tim em, nơi sống mũi, nơi làn da, dịu dàng đến nỗi khiến em nổi da gà, mặt ửng đỏ.
Người ta nói con gái hiện đại ngày nay rất mạnh dạn, sống thật với cảm xúc khi tim lỗi nhịp vì ai đó. Nhưng em thì không! Vì có lẽ chút cảm tình thoáng qua ấy chưa đủ mạnh mẽ để thúc giục em lên tiếng!
Ừ thì em là cô gái ngây ngô, nhưng khó lắm sự thẳng thừng yêu hay không yêu em nói một lời. Đâu phải ai cũng làm được, đâu phải như thế thì sẽ làm tâm em yên – làm trí óc em sáng suốt.
Miễn là em chân thật với mình, không phải sống như người khác vẫn thường khuyên.
Em gói ghém chút yếu lòng vào trong, tự ủi an bản thân rằng mọi chuyện vẫn tốt theo cách riêng của nó, như thế em mới có thể ôm trọn miền ký ức xinh đẹp thanh xuân vào tim, để chỉ mỗi mình em biết.
Bí mật riêng của em, anh đâu dễ gì có thể hiểu được!
PS: Mình viết cho những rung động của trái tim lúc còn thơ ngây, bây giờ thì đỡ ngây thơ một chút rồi!
4 Comments
Hà
Bài viết dễ thương xỉu luôn ạ!!! Đọc bài của chị xong thấy một ký ức, bầu trời tuổi học trò dễ thương và mơ mộng quay lại luôn ạ!!!
Lens on Soul
Cảm ơn Hà nhiều nhé, chị nghĩ là không chỉ là tuổi học trò đâu nè, bây giờ em vẫn có thể vô tư đơn phương ai đó theo cách dễ thương như vậy, trong trẻo làm sao hehe
Hà
Dạ hihi giờ đôi lúc vẫn vô tư đơn phương vậy ạ nhưng ít ít hơn ạ.
Lens on Soul
hehe ừa em nè, chị cũng vậy nè, càng lớn mà có cảm giác rung động ấy thì vẫn ngộ và vui hén, giống như mình dậy thì muộn kaka