Những “người thương” viết cho mình
“Ngày hôm nay, khi ngồi viết dăm ba dòng cho em, chị thấy rất biết ơn khi chúng ta là một team mà ở đó bé Mỹ là một mảng màu rất đẹp khi tròn đầy sự tử tế, tính trẻ trung ham học hỏi trong nhân cách của thế hệ 9x.”
Viết cho em,
Tại sao nỗ lực học tiếng anh chỉ để đi nước ngoài rồi ở lại mà không đổi suy nghĩ lại thành ” giỏi tiếng anh để đưa văn hoá Việt ra nước ngoài rồi cùng hoà nhập vào sự phát triễn của toàn cầu với một bản sắc rất riêng của người Việt Nam”
Cô bé ấy đã đặt câu hỏi ấy trong một cuộc gặp gỡ mà những người trẻ chúng tôi nói về câu chuyện văn hoá bằng sản phẩm gọi tên là Kể Chuyện Xưa Nghe Chơi mà sắp tới đây khi chúng tôi cùng nhau cải biên nó để chương trình hấp dẫn hơn cùng sự kết hợp hài hoà với nghệ thuật để đẩy mạnh tới cộng đồng rồi hướng xa hơn là tới bạn bè năm châu và hiển nhiên trên đoạn đường đi này Nhà không thể thiếu cô bé ấy bởi từ những ngày đầu chúng tôi gặp nhau, nói với nhau dăm ba câu chuyện trong một buổi tiệc mà gia chủ với khách chỉ có thể xả giao vậy mà hông hiểu sao cô bé ấy cứ làm tôi chú ý bởi cách cổ đặt câu hỏi rồi sau đó là những ngày tôi mời cổ về với vai trò là người kể chuyện cho Nhà dù thiệt tình lúc đó không hiểu vì sao lại quyết định như thế khi mà chỉ mới dăm ba lần gặp mặt, nghe câu chuyện của một người trẻ làm truyền thông rất bài bản nhưng rồi vì không tìm thấy tình yêu với công việc khi những gì cô viết chỉ là cách người chủ muốn theo kiểu giật tít câu view mà cổ thì lại yêu con chữ rất nồng nàn, yêu từng cảm xúc mà chỉ những người biên chữ phong lưu mới hiểu được vì cổ có cái blog nhỏ nhỏ viết về những người phụ nữ lạ lạ hay hay mà cổ gặp trong cuộc đời này bằng cả tiếng việt bay bổng và tiếng anh ngọt ngào.
Và cổ về Nhà, một người trẻ quá trẻ mà lắm lúc khi quan sát cổ tôi hay tự đặt câu hỏi “sao con bé này nó lạ quá ta” bởi những ngày tôi tuột mood làm chương trình tới tận đáy vì tánh cầu toàn, muốn bỏ luôn thì cổ chỉ nói một câu làm tôi nhớ mãi “trước khi buồn người khác mình cũng cần xem lại mình để lấy đó làm kinh nghiệm lần sau làm tốt hơn, có khó khăn mới thấy chúng mình có khả năng vượt khó cao chị hén”.
Chính vì điều đó, mà mỗi ngày từng chút một, chúng tôi lại sát cánh cùng nhau để học hỏi mỗi ngày, lấy tiếng anh làm lợi thế để lan truyền câu chuyện văn hoá Việt ra nước ngoài bằng một tình yêu rất lớn của thế hệ trẻ mà cô gái ấy, một cô gái mà năm xưa dám bỏ việc theo chị Hương anh Luân dù cũng chưa biết Nhà Của Thời Thơ Ấu làm gì nhưng vẫn cứ thương, cứ yêu và cứ xây để rồi ngày hôm nay, khi ngồi viết dăm ba dòng cho em, chị thấy rất biết ơn khi chúng ta là một team mà ở đó Mỹ Mũng Lỹ là một mảng màu rất đẹp khi tròn đầy sự tử tế, tính trẻ trung ham học hỏi trong nhân cách của thế hệ 9x.
Mong rằng chút đóng góp của anh chị giúp em hoàn thành mộng mơ của chính em.
Mỹ và chị Hương,
Gọi nhau là bạn tâm giao, bởi chị Hương luôn bảo rằng nếu không có Mỹ, chị Hương sẽ không làm Nhà vì Mỹ chính là một mảnh ghép vừa vặn trong bức tranh của cuộc đời chị Hương, người có thể biến sự phức tạp của chị Hương thành đơn giản, bổ trợ sự hạn chế, kiềm chị Hương lại những lúc chị Hương bắt đầu bớt kiên nhẫn, cũng như luôn ở đó mà nói với chị Hương rằng ” chị đừng lo nhiều quá, rồi sẽ ổn thôi”.
Ừa thì mọi thứ luôn ổn, như cách Mỹ đã cùng chị Hương đi qua bao giông bão để giờ đây, chúng mình ngồi ở trường đại học với tư cách là đại diện doanh nghiệp xã hội Nhà Của Thời Thơ Ấu, chúng mình thấy hạnh phúc bởi những giá trị mà chúng mình đã can đảm đánh đổi để sống với giấc mơ của mình.Biết ơn vì chị Hương có Mỹ.
Tuổi trẻ đáng giá bao nhiêu, sẽ là do bạn chọn cách sống nào đối đãi với tuổi trẻ. Hình chụp bởi Trung Tâm Service Learning trường đại học tài chính UEF.
Mỹ và bé Phương,
[THỬ THÁCH VIẾT 30 NGÀY – NGÀY 6]
Mình đã viết được 6 ngày liên tục rồi nè.
Chủ đề hôm nay: Viết về một điều gì đó mà khi nghĩ đến khiến bạn thêm mạnh mẽ.
Những khi có vấn đề xảy ra, trong đầu mình nhanh chóng nhảy ra vô vàn những suy nghĩ rất tiêu cực, chính bản thân mình sẽ từ chối hết những kết quả mình đã từ cố gắng đạt được. Cho đến khi, mình hít một hơi thật sâu để bình tĩnh và dành thời gian thật chậm nhìn xung quanh để rồi nhận ra….
Có rất nhiều những người đang yêu thương và quan tâm đến mình.Một nhóm bạn 3 đứa mà mỗi khi có chuyện buồn nhắn một cái tin là ngay lập tức có một cuộc hẹn mặc dù cho hai đứa còn lại đứa nào cũng bận.
Em mập nhà mình, sẽ để mình những khoảng lặng yên cần thiết để mình nghĩ suy, đôi lúc cho thêm vài lời khuyên đầy ngốc nghếch hihi. Những người thân thiết xung quanh chịu khó lắng nghe những tâm sự tỉ tê đôi khi kéo dài lê thê.
Quan trọng hơn tất cả, mình nhận ra những nụ cười của họ cộng lại là những điều may mắn lắm mình mới có được nên phải mạnh mẽ hơn để giữ gìn những nụ cười này.
Vậy đó, đôi khi không cần quá mạnh mẽ nhưng chính những người yêu thương là điều khiến mình vững vàng hơn bước tiếp chặng hành trình đã chọn lựa…
Trong hình là một trong những người chị thương cũng đã đồng hành cùng mình những dự án lớn nhỏ trong khoảng thời gian này! .